Chương 188

Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

11.687 chữ

02-05-2023

Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu nói đến thứ cậu ấy khát vọng nhất, chắc chắn không phải là khuy măng sét(*) hay bộ vest thủ công gì đó, mà chính là sách của anh, anh chỉ cần viết sách cho cậu ấy đọc, cậu ấy liền hạnh phúc muốn chết luôn.”

Hứa Du Nhiên gật đầu nói: “Được rồi, chuyện nghề phụ, tôi sẽ thảo luận với em ấy một chút rồi nói sau.”

Chương Túc gật đầu cười đáp: “Vậy mới đúng chứ, hai người ở bên nhau liền phải tập thói quen có chuyện gì đều phải nói cho nhau mới tốt.

Thật ra tôi rất thấu hiểu suy nghĩ của cậu.

Giống như khi tôi kết hôn với Nghiêm Huy, trong mắt người ngoài thì tôi một thoắt bay đến đầu ngọn cây, mở hiệu sách gì đó liền biến thành chơi đùa, nhưng thật ra thì ngược lại, tôi thật sự nghiêm túc kinh doanh hiệu sách này, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả trước khi tôi gặp anh ấy.

Suy nghĩ của hai người chúng ta, thật sự rất giống nhau, nhưng chuyện gì đều phải có chừng mực.

Cậu cứ như hiện tại là được rồi, không cần phải tạo cho bản thân áp lực quá lớn, như vậy Nghiêm Nham cũng sẽ không vui.”

Hứa Du Nhiên gật đầu thật mạnh, y cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, chậm rãi nói: “Sau khi ở bên Nghiêm Nham tôi mới biết được thì ra yêu đương là cái dạng này, hai chúng tôi mỗi ngày gặp mặt, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi vào giấc ngủ, sáng sớm tỉnh lại đều có em ấy bên cạnh”

Y cười khẽ một tiếng, nói tiếp: “Lúc nào cũng nhớ tới đối phương, luôn luôn nhận được sự quan tâm của em ấy, không nhịn được muốn cho em ấy thứ tốt nhất, lại luôn cảm thấy không cách nào làm được, nhưng nếu không làm thì sợ sẽ khiến em ấy thiệt thòi, còn làm thì lại sợ biến khéo thành vụng.

Nghiêm Nham đối xử rất tốt với tôi, luôn để ý đến tâm trạng của tôi, vậy nên tôi cũng muốn khiến em ấy cảm thấy hạnh phúc khi ở bên mình.

Yêu đương, tiện đà đến hôn nhân, tôi nghĩ đó là một môn sâu rộng, có lẽ bản thân còn phải học hỏi rất lâu nữa."

Bạch Nhất Hàm cười nói: “Không phải rất lâu, vấn đề này chúng ta có lẽ phải thăm dò cả đời, phải làm thế nào, mới có thể khiến đối phương luôn hạnh phúc.

Du Nhiên, Nghiêm Nham yêu anh, là phúc của anh, càng phúc của cậu ấy, anh không cần quá mức khẩn trương, như bây giờ là đã rất tốt rồi.”

Chương Túc gật đầu tán thành.

Hứa Du Nhiên cũng gật đầu, mỉm cười đáp: “Nói thật, tôi cảm thấy như mình đang được sống lại một lần nữa vậy, mọi thứ đều hoàn toàn mới mẻ, tâm trạng hoàn toàn mới, một bản thân hoàn toàn mới, giờ nhớ lại cuộc sống trước kia tựa như một giấc chiêm bao vậy, cuộc sống hiện tại của tôi muôn hình vạn trạng và tươi sáng, khiến tôi cứ chìm nghỉm vào đó không dứt ra được.

Ánh mặt trời ấm áp lạ thường, đến nỗi cơn gió cũng trở nên dịu dàng.

Đôi khi, tôi thật sự không thể tin rằng đây là những gì tôi có được, mà tất cả những thứ này, đều bắt đầu từ khoảnh khắc tôi mở cánh cửa vào buổi sáng hôm đó và nhìn thấy Nghiêm Nham đang đứng ở trước cửa nhà mình.”

Bạch Nhất Hàm cười nói: “Nếu Nghiêm Nham mà nghe được những lời này, chắc cậu ấy có thể chắp cánh bay lên ngay tại chỗ mất.”

Chương Túc cũng cười nói: “Đúng vậy, hai người đúng là trời sinh một đôi, mấy ngày hôm trước Nghiêm Nham có gọi đến, tôi còn đang lấy làm lạ, bình thường nó có bao giờ gọi cho tôi đâu, rốt cuộc là có chuyện gì.

Kết quả nó hỏi tôi là ngày thường phải nói chuyện với cậu thế nào mới không khiến cậu ghét, nói tính tôi với cậu có chút giống nhau, nên hỏi tôi không thích nghe lời gì nhất, nó muốn tránh hết những cái đó, lúc hỏi tôi giọng nó còn đặc biệt nghiêm túc, như thể đang thỉnh giáo vấn đề học thuật quan trọng gì đó không bằng, làm tôi bị hỏi đến sốc.”

Hứa Du Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện này nữa sao?”

Chương Túc nói: “Tôi lừa cậu làm gì?”

Bạch Nhất Hàm cười đến run cả vai.

Sắc mặt Hứa Du Nhiên có hơi phiếm hồng, nhưng vẫn hỏi: “Vậy anh.… trả lời em ấy thế nào?”

Chương Túc buông tay trả lời: “Tôi cũng nói với nó là đừng quá căng thẳng, nó nói là khi đối mặt với cậu nó luôn rất khẩn trương, sợ lỡ nói sai gì đó, cũng không dám dùng sức chạm vào cậu, sợ sẽ làm cậu ghét.” Anh nói, cũng nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.

Mặt mày Hứa Du Nhiên đỏ bừng, ấp úng: “Em ấy rốt cuộc là đã nói bậy bạ gì vậy……”

Bạch Nhất Hàm cười nói: “Anh xem, cả hai người đều là tay mơ trong chuyện yêu đương, lại quá coi trọng đối phương, nên đều thật cẩn thận, hiện tại đã biết suy nghĩ của cậu ấy, anh có cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào không? Trước đây em có nghe người ta nói, lúc mình căng thẳng mà biết được có người còn bị như vậy nhiều hơn, thì sẽ không căng thẳng nữa.”

Biểu tình của Hứa Du Nhiên có chút một lời khó nói hết, dừng một lúc, cũng “phụt” một tiếng bật cười.

Tối hôm đó, sau khi Bạch Nhất Hàm tắm xong còn đang hưởng thụ dịch vụ sấy tóc của Mục Tĩnh Viễn, nhìn người đàn ông trong gương nghiêm túc sấy khô tóc cho mình, nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

Mục Tĩnh Viễn thấy cậu cười, cũng bất giác cười theo một chút rồi hỏi: “Em cười gì vậy? Hôm nay vui lắm hửm?”

Bạch Nhất Hàm nghĩ một chút mới trả lời: “Hôm nay em tới hiệu sách của anh Chương, nói chuyện phiếm với ảnh và Du Nhiên.

Bởi vì cuối tuần này Du Nhiên phải tới ra mắt Nghiêm gia nên y vô cùng khẩn trương, em với anh Chương luân phiên thuyết phục mới khiến y thả lỏng được một chút.

Hôm nay y đặc biệt đa cảm, có lẽ là do cuộc sống hiện tại làm y cảm thấy hạnh phúc, y nói rất nhiều, bộc bạch tâm tình của mình, vốn là rất cảm động, nhưng em lại không phúc hậu cười sảng.”

Mục Tĩnh Viễn cười nói: “Hửm? Y đã nói gì mà khiến em không nhịn được cười vậy?”

Bạch Nhất Hàm lại run rẩy bả vai cười hai tiếng, lúc này mới nói: “Thật ra y chưa nói gì cả, là anh Chương nói cơ.

Nghiêm Nham gọi cho anh ấy muốn thỉnh giáo cách ăn nói thế nào để không khiến Du Nhiên ghét mình.

Ha ha, nghĩ đến cảnh cậu ta nghiêm trang hỏi mấy chuyện này là em liền cảm thấy hài, không riêng gì em, đến anh Chương cũng cười thành tiếng nữa á.”

Mục Tĩnh Viễn sờ tóc của cậu tới lui rồi mới buông máy sấy xuống, ôm lấy cậu từ phía sau, mỉm cười nói: “Xem ra lần này Nghiêm Nham là thật sự có tình ý, yêu sâu đậm mới có thể hết mực cẩn thận như vậy.”

Bạch Nhất Hàm gật đầu tán thành: “Đúng vậy đó, à còn có buổi chiều, em nhận được điện thoại của Phương Dịch, nói là hối hận vì đã làm lành với Tần Phong.

Bây giờ Tần Phong biến thành kẻ bám đuôi, cả ngày dính lấy ảnh, ồn ào đến mức anh ấy đau đầu, còn cứ nấu mấy món bóng đêm cho ảnh ăn, quả thực là nước sôi lửa bỏng, ha ha, buồn cười chết em.”

Mục Tĩnh Viễn cũng buồn cười hai tiếng, thơm lên sườn mặt cậu nói: “Không nghĩ tới người luôn bị thiên hạ đồn đại là ra tay tàn nhẫn ác độc như Tần Phong lại còn có biệt tài theo dõi.”

Bạch Nhất Hàm đứng lên, ấn Mục Tĩnh Viễn trên ghế rồi cầm lấy máy sấy lên sấy khô tóc cho anh, sắc mặt đều thập phần vui vẻ.

Biểu tình của Mục Tĩnh Viễn nhu hòa, cảm nhận được ngón tay của cậu đan qua tóc mình, cả thể xác lần tinh thần đều thả lỏng.

Sấy tóc xong, hai người tiến vào trong ổ chăn, Mục Tĩnh Viễn theo thói quen vỗ về từng cái nhè nhẹ sau lưng Bạch Nhất Hàm dỗ cậu đi vào giấc ngủ.

Bạch Nhất Hàm nhắm mắt trong chốc lát, nhưng nhớ tới một chuyện, lập tức mở to mắt nói: “À đúng rồi, hôm nay em có gặp được Tề Minh Dương.”

Mục Tĩnh Viễn khẽ dừng tay, đôi mắt trong bóng đêm hiện lên một tia sáng u ám, trầm giọng nói: “Hắn tìm gặp riêng em sao? Hắn đã nói với em cái gì?”

Bạch Nhất Hàm đáp: “Hắn nói là tình cờ đi ngang qua gặp được em, nên mới đi lại chào hỏi."

Mục Tĩnh Viễn nghi hoặc: “Chỉ là chào hỏi?”

Bạch Nhất Hàm nói: “Đương nhiên không phải, giống anh dự đoán trước, hắn tìm tới nói với em chuyện của Nam Sơn, nói rằng sự hiện diện của Nam Sơn chính là đang đánh vào mặt Tề gia gì đó.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Em đáp trả hắn như thế nào?”

Bạch Nhất Hàm nói: “Em còn có thể trả lời thế nào? Liền nói chuyện của Nam Sơn em đã định rồi, nếu hắn đã nhất quyết phải ra tay với Nam Sơn, vậy thì mọi người phải dựa vào bản lĩnh của mình.”

Tay Mục Tĩnh Viễn lại tiếp tục vỗ về như cũ, thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Bạch Nhất Hàm cọ cọ lên cổ anh, híp mắt nói: “Sau đó thì nói chuyện một hồi, hắn chốt rằng chỉ cần Nam Sơn không nhận Sở Phương Minh, thì hắn coi như Nam Sơn không tồn tại, còn nói là xem mặt mũi của em, em nào có mặt mũi lớn như vậy chứ? Chẳng qua là hắn không muốn chỉ vì Tề Tiệp mà xé rách mặt với chúng ta, còn muốn bán cho em một nhân tình, hừ.”

Mục Tĩnh Viễn dịu dàng khen ngợi: “Em nói rất đúng, ứng xử cũng rất tốt, Hàm Hàm, em giỏi lắm.”

Bạch Nhất Hàm nhỏ giọng cười nói: “Anh đủ rồi nha, bộ đang dỗ trẻ con à? Có muốn dán hoa hồng nhỏ cho em luôn không? Thôi, trễ rồi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải tới công ty nữa.”

Mục Tĩnh Viễn khẽ vỗ về sau lưng Bạch Nhất Hàm, hôn lên trán cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngủ đi.”

[…] Buổi gặp mặt cuối tuần diễn ra suôn sẻ, vì để Hứa Du Nhiên thả lỏng hơn, Nghiêm Phái, Nghiêm Huy cùng Chương Túc đêm đó đều trở về.

Có mặt nhiều người quen như vậy, Hứa Du Nhiên cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, Nghiêm Phái rất có tài trong việc làm sinh động bầu không khí, một đường nói chêm chọc cười, không khí cả buổi tối đều rất vui vẻ.

Nghiêm Nham ngày thường không hay nói nhiều lắm, thoạt nhìn cũng chẳng có gì bất thường, nhưng ai nấy đều biết người cố chấp không hé răng đáng sợ nhường nào, thái độ của anh vô cùng rõ ràng, chính là đã nhận định người này, mau mau kết hôn đi.

Nghiêm lão gia cùng cha mẹ Nghiêm gia trải qua chuyện của Nghiêm Huy, đối với chuyện vợ là nam đã có trình độ tiếp thu cao hơn rất nhiều, hơn nữa có Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn làm ví dụ, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Ngoài ra nhìn thấy hai người Nghiêm Huy và Chương Túc sống chung luôn rất tốt, Nghiêm Huy từ sau khi kết hôn ý cười trên mặt rõ ràng tăng lên rất nhiều, quả thực viết luôn hai chữ “Hạnh phúc” ngay trên mặt.

Người làm cha làm mẹ, ai mà không mong con cái được hạnh phúc đâu? Chương Túc cũng là một người đáng tin cậy, đều mang ảnh hưởng tích cực cho Nghiêm Huy, y vẫn luôn nghiêm túc kinh doanh hiệu sách của mình, khí chất sạch sẽ, một thân phong độ trí thức, mỗi cái cau mày hay nụ cười đều làm người khác cảm thấy thoải mái.

Đứa con trai bình thường trông rất ưu tú vừa đứng cạnh Chương Túc thì như biến thành thằng côn đồ.

Qua một khoảng thời gian dài, bọn họ thậm chí cảm thấy, con trai lớn ở bên Chương Túc có khi còn tốt hơn là ở bên phụ nữ.

Đôi khi sẽ may mắn lúc ấy đã không cứng rắn bắt hai đứa tách ra, nếu không chẳng biết bây giờ sẽ là viễn cảnh gì, hơn nữa Nghiêm Huy nói cũng đúng, con cái thì có thể mang thai hộ, rất nhiều cặp vợ chồng khác giới không thể có con đều chọn cách này, vấn đề nối dõi một khi được giải quyết, người yêu là nam hay nữ thì có gì khác nhau? Tuy rằng cứ thấy có chỗ nào không đúng, nhưng về lâu về dài, nhìn thấy hai người sống tốt, lại càng cảm thấy những gì con mình nói là có lý.

Cho nên lần này khi Nghiêm Nham về nhà tuyên bố có ý trung nhân, còn là đàn ông, phản ứng của người nhà họ Nghiêm cũng không lớn, thậm chí còn có chút cảm giác không nằm ngoài dự đoán.

Bởi vì Nghiêm Nham ngày thường căn bản không gần nữ sắc, trải qua sự việc của Nghiêm Huy, cha mẹ Nghiêm gia đã có phỏng đoán, lúc nghe tin chỉ có một loại cảm giác, a, quả nhiên là vậy.

Điều khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên chính là, hai cậu con trai đều tìm vợ là nam không nói, mà người kia đều có liên quan đến sách, một người thì mở hiệu sách, người còn lại thì dứt khoát viết sách luôn, đây cũng coi như là một loại duyên phận chăng?

Thời gian gặp mặt là tối thứ bảy, ngày chủ nhật, vài người ăn ý tụ tập ở hiệu sách của Chương Túc, ờm, nơi này đã trở thành địa điểm bọn họ tụ tập.

(*) Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết.

Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!